Anh hàng xóm tốt bụng - phần 1

PHẦN 1:

Dan Morgan đang ngồi trên giường, mắt dán vào màn hình laptop thì chợt nghe thấy tiếng động lạ phát ra từ căn hộ bên cạnh. Anh ngẩng đầu, nghiêng tai lắng nghe. Thường thì anh sẽ bỏ qua – chỉ là một phần trong vô số âm thanh quen thuộc của cuộc sống chung cư. Nhưng lần này thì khác. Alice, cô hàng xóm sống sát vách, đang đi vắng, và anh đã hứa sẽ giúp cô chăm sóc cây cối trong lúc cô không có nhà.

Không nghe thấy gì thêm, anh lại quay sang màn hình. Sáng mai anh sẽ đi dọn dẹp những gì rơi xuống. Anh đang bận trò chuyện với cô bạn gái đã hẹn hò tám tháng của mình, Jordan. Cô ấy đang nói về một việc gì đó ở công ty mà anh chỉ hơi để ý.

Khuôn mặt Jordan hiện rõ trên màn hình, cô có mái tóc vàng hoe dài và đôi mắt xanh lấp lánh. "Có chuyện gì vậy anh?" cô tò mò hỏi.

“ Anh không biết,” Dan trả lời. “Có tiếng động gì đó bên căn hộ của Alice.”

"Alice? Alice là ai?" Jordan hỏi một cách nghi ngờ.

“Chỉ là cô gái hàng xóm thôi. Alice nhờ anh tưới cây giúp khi cô ta đi vắng dài ngày.”

“Cô ấy có đẹp không?”

Dan cảm nhận ra tín hiệu nguy hiểm. Jordan xinh xắn, thân hình quyến rũ nhưng hay ghen. "Ờ... anh không biết nữa, tóc cô ta hơi ngắn, đen." anh nói một cách thản nhiên nhất có thể.

"Ngắn như tóc em không?" Jordan xen vào.

"Ờ, không, dài ngang vai thôi, anh đoán vậy. Và cô ấy hơi mập." Anh đã nói dối trắng trợn. Alice không hề mập, cô sở hữu thân hình mềm mại với những đường cong quyến rũ, không giống kiểu mình dây như Jordan.

Câu nói dường như đã xoa dịu bạn gái của Dan. Jordan luôn tự hào về vóc dáng hoàn hảo của mình, và giờ, biết người hàng xóm chỉ là một “cô gái mũm mĩm” khiến cô hoàn toàn yên tâm.

Họ vừa quay lại trò chuyện về công việc văn phòng của Jordan thì Dan nghe thấy một tiếng động mạnh phát ra từ căn hộ của Alice. Dan nhấn nút tắt tiếng trên laptop, khiến cuộc trò chuyện với Jordan chuyển sang im lặng. Âm thanh đó phát ra thêm vài lần nữa.

Chắc chắn có điều gì đó bất thường. Phải đến Chủ nhật, hai ngày nữa Alice mới về nhà. Khi những âm thanh đó vẫn tiếp tục phát ra, Dan quyết định nên đi kiểm tra. Anh nhấn nút gọi video trên laptop. "Này em yêu, lại có tiếng động phát ra từ nhà bên cạnh. Anh sẽ sang kiểm tra. Anh sẽ gọi lại cho em ngay."

Anh ngắt máy mà không đợi Jordan phản hồi lại. "Trời ơi, cô ấy nói gì đấy," anh lẩm bẩm khi mặc quần jean vào. Anh bước ra cửa trước, lấy chìa khóa nhà Alice từ tủ bếp. Trong đầu anh cố gắng suy đoán tiếng động đó là gì. Có phải cô ta đã không tắt quạt trần mà giờ nó lại hỏng không? Hay là động cơ tủ lạnh bị hỏng? Anh không tài nào đoán nổi.

"Chà, lát nữa mình sẽ biết thôi," anh thầm nghĩ khi tra chìa khóa vào ổ. Cánh cửa bật mở với một tiếng cọt kẹt như phim kinh dị. Đèn lối vào vẫn sáng. Alice đã quên tắt đèn sao? Anh lặng lẽ bước vào căn hộ. Căn hộ như một hình ảnh phản chiếu của chính anh, một hành lang dẫn đến phòng khách nhỏ và một nhà bếp bên trái. Phòng ngủ và phòng tắm nằm bên phải.

Dan khựng lại khi bước vào phòng khách. Có một chiếc vali mở toang trên sàn, quần áo vương vãi khắp nơi. Chắc hẳn Alice đã về nhà sớm hơn dự kiến. Anh bỗng thấy ngượng ngùng vì anh đang cởi trần.

Tiếng đập lại vang lên, phát ra từ phòng ngủ. Dan đột nhiên tưởng tượng một viễn cảnh rằng mình sẽ bắt gặp cuộc ân ái của Alice với ai đó và bị gán cho cái mác kẻ trộm. Sợ gặp tình huống trớ trêu, anh quay người định trở lại nhà. Nhưng thay vì nhẹ nhàng rút lui, anh vấp phải chiếc vali đang mở, anh ngã ra sàn nhà. Dan rên rỉ khi cố đứng dậy. Tiếng động lạ trong căn hộ của Alice đã dừng lại. Một giọng nói nghèn nghẹn vang lên, nhưng Dan không nghe rõ. "À, tôi là Dan ở nhà bên cạnh," anh lắp bắp. "Xin lỗi vì đã làm phiền, tôi không nghĩ bạn đã về nhà. Tôi xin phép về nhà. Xin lỗi."

Một tiếng kêu the thé vang lên từ phòng ngủ khiến Dan vội vàng quay lại. Khi gần đến cửa, anh khựng lại. Âm thanh từ bên trong – một giọng nói bị nghẹt như thể bị bịt miệng – vẫn tiếp tục vang lên, lần này nghe như đang lặp đi lặp lại một từ gì đó… “cứu”. Anh đứng sững, do dự. Có thể chỉ là anh nghe nhầm. Nhưng lỡ đâu thực sự có chuyện bất thường thì sao? Biết đâu Alice về sớm vì không khỏe, và giờ đang gặp tình trạng khẩn cấp nào đó. Nếu cô ấy xảy ra chuyện, chỉ vì anh bỏ đi đúng lúc cô cần được giúp đỡ… liệu anh có thể sống yên với điều đó?

Chính ý nghĩ cuối cùng này đã thôi thúc Dan quay trở lại. Anh thận trọng tiến đến cửa phòng ngủ. Cửa chỉ hé mở một khe nhỏ. Ánh sáng lờ mờ lọt ra ngoài. Gõ nhẹ cửa, Dan lên tiếng: "Alice, anh Dan đây, mọi chuyện ổn chứ?"

Một tiếng kêu ú ớ, không rõ nghĩa vang lên khiến Dan lập tức bước vào phòng. Căn phòng sáng nhờ ánh đèn bàn đã bị đổ khỏi tủ đầu giường. Chiếc giường thì nhàu nhĩ, chăn gối xô lệch. Trên đó, một thiết bị màu hồng đang phát ra tiếng rung nhẹ đều đều."Chết thật, mình vừa gây ra chuyện gì đây" Dan thầm nghĩ. Nhưng có ai đâu. "Alice?" anh khẽ gọi. "Em ổn chứ?"

Tiếng la hét và giãy giụa kèm theo âm thanh ú ớ khiến Dan vội vòng qua phía bên kia giường. Anh dừng lại và chớp mắt vài lần, cố gắng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô gái hàng xóm đang nằm trên sàn, hoàn toàn khỏa thân. Không chỉ vậy, tay cô ấy bị trói ra sau lưng. Chân cô ấy cũng bị trói, buộc vào cổ tay bằng một sợi dây ngắn.

"Trời ơi!" Dan kêu lên. Anh lao đến chỗ người phụ nữ bị trói, lật cô nằm nghiêng. Đôi mắt xám mở to hoảng hốt nhìn anh. Miệng cô bị dán kín bằng băng dính y tế. "Sao lại thế này?" Dan hỏi khi bóc lớp băng dính ra khỏi miệng.

Alice khạc ra một chiếc quần lót nhàu nhĩ. "Không sao đâu," cô thở hổn hển. "Cởi trói cho em đi?" Cô lăn người nằm sấp xuống, nhấc đôi tay xanh xao về phía Dan.

Dan gỡ nút thắt. "Anh gọi cảnh sát nhé" anh vừa nói vừa cố gắng cởi trói. "Trời ơi, nút thắt chặt quá."

“Đừng gọi cảnh sát” Alice đáp với giọng hoảng hốt. “Em tự lo được. Có một cái kéo gần đèn kìa, anh dùng cái đó đi.”

Dan nhìn thấy một chiếc kéo cắt dây cứu thương trên sàn cạnh chiếc đèn bị rơi. Anh cắt những sợi dây đang cắn vào da thịt Alice trong khi cố gắng không nhìn vào vòng ba cong tròn trước mặt. Anh chú ý đến sợi dây thừng đang buộc ngang đôi má cô. Anh có nên tháo nó ra luôn không? Không, tốt hơn là không, anh quyết định.

Sau khi được giải thoát, Alice dường như trở nên ngượng ngùng hơn. "À, anh lấy giúp em cái áo choàng tắm, nó treo ở phía sau cửa phòng tắm đấy."

Dan nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào cô. "Ồ, ừm, đúng rồi," anh lẩm bẩm rồi vội vàng làm theo. "Tôi sẽ tìm ra kẻ đã làm chuyện này và đưa hắn cho cảnh sát," anh nói khi đi vào phòng tắm.

Alice nhìn anh ta bỏ đi. Dù cô có xấu hổ đến đâu, cô vẫn không khỏi trầm trồ trước vóc dáng gọn gàng của anh hàng xóm. Anh ta tóc vàng, mắt xanh và chỉ mặc độc một chiếc quần jean thật hấp dẫn. Nhưng cô phải cố gắng kiềm chế cảm xúc để anh ta không làm lộ cuộc sống của mình. "Không cần đâu anh, nghiêm túc đấy," cô đáp. "Chuyện này em sẽ tự giải quyết. Chỉ là hiểu nhầm thôi."

Dan quay lại và đưa cho cô chiếc áo choàng. Anh vừa nhẹ nhõm vừa thất vọng khi thấy cô che đi bộ ngực đầy đặn của mình. Chiếc áo choàng ngắn đến mức để lộ nguyên cặp đùi thon, phô bày da thịt đầy quyến rũ ngay trước mắt anh. Anh lại nhìn chằm chằm vào đó.

"Ừm, nếu em chắc chắn mình ổn," anh nói ngượng ngùng. "Vậy thì anh về đây."

"Cảm ơn anh", cô nói yếu ớt khi họ bước ra cửa.

Dan mỉm cười, "Cần gì thì gọi cho tôi" anh nói khi bước vào hành lang chung cư.

Anh gọi video lại cho bạn gái khi anh vừa vào phòng ngủ. "Anh làm gì mà lâu thế?" Jordan phàn nàn. "Có chuyện gì bên đó?"

"Thật hậu đậu," Dan đáp. Thật là khó và ngu ngốc nếu giải thích tình huống này cho bạn gái anh. Chỉ riêng việc anh nhìn thấy cô gái hàng xóm khỏa thân thôi cũng đủ khiến Jordan nổi điên rồi. "Ồ, ừm, Alice về sớm," anh lắp bắp. "Cô ấy làm đổ mấy cái nồi trong bếp khi đang nấu bữa tối muộn."

"Vậy thôi à," Jordan cười khẩy. "Em tưởng anh còn dọn dẹp giúp cô bạn hàng xóm."

Dan nhớ ra mình đang cởi trần. "Dĩ nhiên rồi," anh nói dối. "Anh không chạy loanh quanh trong tòa nhà như thế này đâu, em biết mà. Chỉ dành cho em thôi." Câu nói nghe có vẻ khập khiễng với anh nhưng lại có tác dụng như mong muốn.

"Em là em bé của anh," Jordan thủ thỉ. Họ chúc ngủ ngon rồi cúp máy. Dan ngủ thiếp đi trong khi nghĩ về kẻ đã trói và tấn công em hàng xóm của mình. Anh cố gắng để không nghĩ đến việc cô ấy trông thật khiêu gợi khi bị trói và khỏa thân.

Alice không dễ dàng chìm vào giấc ngủ như vậy. Khi cơn tê buốt ở ngón tay đã dịu đi, cô vào bếp rót cho mình một ly rượu. "Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc," cô tự trách mình. "Nguyên tắc là gì? Đừng chơi khi mệt." Cô thở dài, "Và giờ thì anh chàng hàng xóm nghĩ gì có trời mới biết. May là mình cũng đã ngăn anh ta gọi cảnh sát."

Alice nốc cạn ly rượu, tận hưởng hơi ấm lan tỏa. "Hay là mình cứ nói sự thật với anh ấy nhỉ," cô cười khúc khích khi rửa chiếc ly ở bồn rửa. Rồi cô lê bước lên giường. Giấc ngủ đưa cô đến bên một chàng trai đẹp trai đang cưỡi ngựa đến cứu mình.

Sáng hôm sau, Dan đang định vứt quần jean vào giỏ. Anh luôn kiểm tra túi quần trước khi giặt. Anh tìm được một chiếc chìa khóa. "À, mình quên trả lại chìa khóa cho cô ấy rồi," anh lẩm bẩm.

Dan quyết định sẽ trả lại ngay sau bữa sáng. Nhân tiện việc này anh có cơ hội hỏi han tình hình hàng xóm. Có điều gì đó kỳ lạ trong cuộc gặp gỡ tối qua khiến anh khó chịu. (Như thể việc phát hiện một người phụ nữ khỏa thân bị trói trong phòng ngủ đã đủ kỳ lạ rồi.)

Sau bữa sáng, anh tắm rửa và cạo râu. Anh chọn một chiếc áo sơ mi và quần jean mới. Anh tự hỏi liệu mình có đang trì hoãn không. Hay anh muốn trông chỉn chu hơn đêm qua khi cởi trần?

Cảm thấy cuối cùng mình đã sẵn sàng, Dan bước đến gõ cửa phòng bên cạnh. Anh đợi một lúc và định quay đi thì cửa mở. Alice đứng trước mặt anh, chỉ mặc độc một chiếc áo phông đen dài. Dòng chữ trắng trên áo nổi bật trên ngực cô, "Gậy gộc và đá có thể làm gãy xương tôi." Bên dưới còn nhiều dòng chữ khác mà Dan không thể đọc mà không tỏ ra thô lỗ.

"Ừ, chào anh," Alice nói, đôi mắt ngái ngủ mở ra. Cô ngượng ngùng luồn tay vào mái tóc rối bù của mình.

Dan cảm thấy như mình lại đang xen vào chuyện của cô lần nữa. Anh giơ chìa khóa trước mặt cô như một cái cớ. "Tôi đến để trả lại chìa khóa cho cô."

"Ồ, đúng rồi," Alice ngừng lại. "Sao anh không giữ nó lại đi. Biết đâu em lại phải ra khỏi thị trấn lần nữa," cô bé mỉm cười e thẹn. "Hoặc lại cần được cứu."

"Ừ, được thôi," Dan chậm rãi nói. "Còn chuyện đêm qua..." anh bắt đầu.

"Anh có muốn uống cà phê không?" Alice ngắt lời. "Em đang pha cà phê." Không đợi câu trả lời, cô đi thẳng xuống hành lang. Dan không khỏi nhìn đùi và mông cô thử thách giới hạn của chiếc áo phông. Anh đi theo khi cô gọi với theo, "Đợi em mặc quần vào đã!"

Dan dừng lại ở bếp. Máy pha cà phê đang chạy ro ro, tỏa ra mùi cà phê mới pha. Cảm thấy ngượng ngùng khi chỉ đứng đó, anh lấy vài chiếc cốc trên giá bát đĩa và rót cafe.

Alice tự trách mình khi quay trở lại phòng ngủ. "Ôi trời, mình trông tệ quá!" cô rên rỉ. Cô chạy nhanh đến tủ quần áo và lấy một chiếc quần lót mới. Cô định vứt chiếc áo sơ mi đi thì liếc thấy dòng chữ trên đó. Cô để lại nó và mặc một chiếc quần yoga trước khi chải nhanh mái tóc. Trang điểm thì không kịp.

Alice quay lại và thấy Dan đang ngồi bên chiếc bàn ăn nhỏ của mình, hai tách cà phê đã sẵn sàng. "Anh cho gì vào cà phê đấy."

"Nóng, đen và đắng hợp với tôi," Alice đáp khi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Cô nhìn người đàn ông ngồi đối diện. Anh ta có vẻ là một chàng trai tốt bụng. Mối quan tâm duy nhất của anh ta đối với cô đêm qua là sự an toàn của cô. Có lẽ đó là lý do cô bắt đầu cuộc trò chuyện. "Chuyện đêm qua," cô bắt đầu.

"Nếu em không muốn nói thì cũng không sao," Dan nhanh chóng đáp lại. "Tôi biết những chuyện như thế này cần thời gian để xử lý." Nếu Dan mong đợi một câu trả lời ấm áp và cảm động, anh chắc chắn sẽ thất vọng.

Alice ngả người ra sau ghế và cười. Tiếng cười của cô ấy nghe như tiếng chuông ngân vang, vui tai. Việc này khiến Dan nhìn thấy toàn bộ khuôn ngực nở nang của cô ấy và dòng chữ trên áo: "Nhưng roi và xiềng xích làm tôi phấn khích." Anh ngồi đó, ngơ ngác, không nói nên lời.

“Không có ai đột nhập vào nhà và cũng không có ai tấn công tình dục em đêm qua,” Alice dừng lại, lòng can đảm của cô tan biến, “ngoại trừ chính em”

Dan chớp mắt mấy lần rồi nghiêng đầu sang một bên. Jordan gọi đó là "cái nhìn chó" của anh, và điều đó khiến anh phát điên. "Chính em á? Tự em đã làm vậy á?" anh hỏi vẻ bối rối.

Alice cảm thấy ý chí muốn bộc lộ tâm hồn mình đang tan biến. Cô nhìn chằm chằm vào bàn, không muốn nhìn vào mắt Dan. "Ừ. Em không biết tại sao. Nhưng nó thực sự kích thích em."

"Nhưng làm sao mà tay chân bị trói chặt thế kia? Hình như, ừm, hơi quá đáng."

Alice ngẩng phắt lên. Cô đang thổ lộ hết những bí mật thầm kín nhất của mình. Và phản ứng của anh là buộc tội cô bịa đặt mọi chuyện sao? Alice gạt bỏ sự xấu hổ. "Em có thể chứng minh nếu anh muốn!"

“Ồ không, điều đó không cần thiết đâu,” Dan đáp lại một cách bồn chồn.

“Có chuyện gì vậy?” Alice trêu chọc, “Sợ bị bắt gặp đang ở cùng một người phụ nữ bị trói trong căn hộ của mình à?”

Dan chưa từng nghĩ đến khía cạnh đó của tình huống. Anh có thể tưởng tượng bạn gái mình sẽ nói gì nếu cô ấy phát hiện ra. "Không, chỉ là nghe có vẻ không an toàn thôi."

"Nhưng an toàn tuyệt đối mà," cô trách móc anh. "Anh đến đây để cởi trói cho em. Em cược với anh một ván. Nếu em tự trói được mình thật chặt rồi tự thoát ra thì anh sẽ phải mời em bữa tối."

“Còn nếu không thì sao?”

"Vậy thì em mời anh ăn tối nhé." Cô không đợi anh trả lời mà nhảy khỏi ghế và nói, "Em sẽ quay lại ngay." Cô để lại Dan nhìn theo, tự hỏi anh đã bước qua cánh cửa nào để đến Vùng Chạng Vạng.

Alice đã quay lại trước khi Dan kịp nghĩ đến việc rút lui về với thế giới thực. Anh nhìn Alice đặt chiếc kéo cắt cấp cứu anh đã dùng tối qua cách ghế sofa phòng khách khoảng một mét rưỡi. Sau đó, cô ngồi xuống ghế sofa và bắt đầu bó hai mắt cá chân lại.

"Tối qua tôi bị mệt quá nên đã đặt nhầm kéo lên bàn cạnh giường ngủ," cô vừa nói vừa dùng một sợi dây dài buộc chặt hai mắt cá chân lại. "Lúc cố lấy kéo ra, em đã làm rơi hết mọi thứ trên bàn."

Dan càng lúc càng thích thú khi Alice tạo thành một sợi dây thứ hai thành một chuỗi các vòng. Cô luồn một tay qua trước khi thêm phần cuối của dây mắt cá chân. Trước khi luồn tay kia qua các vòng, Alice lăn người nằm sấp xuống.

Alice thả lỏng cổ chân. Sợi dây từ cổ tay cô có một nút thắt ở cuối. Nó quấn quanh những sợi dây quấn quanh cổ tay, siết chặt chúng. Cô thử vặn cổ tay vài vòng để chắc chắn rằng những nút thắt sẽ giữ chặt. "Ôi trời," cô nói lớn với một nụ cười ẩn giấu.

“Có chuyện gì vậy?” Dan lo lắng.

"Tôi quên mất cái bịt miệng rồi." Cô ngước nhìn Dan bằng đôi mắt nai tơ đẹp nhất của mình. "Anh có phiền không?"

“Ừm, tôi không chắc đó là ý kiến hay.” Anh liếc nhìn một cách lo lắng về phía chiếc bàn cuối, nơi có một chiếc quần lót đen và một cuộn băng phẫu thuật đang chờ.

"Thôi nào, hãy giúp một cô gái đi," Alice nài nỉ. "Em sẽ không cắn đâu."

"Ừ, em đã chứng minh được quan điểm của mình mà không cần bịt miệng. Vậy hãy cho anh thấy cách em tự cởi trói đi."

“Em không biết nữa, em có thể hét lên khi gặp khó khăn. Thậm chí em có thể kêu gào cầu cứu.”

Dan thoáng hoảng hốt. Toàn bộ tình huống trông có vẻ tệ hại. Ai mà tin được anh lại ngồi im nhìn người phụ nữ này tự trói mình chứ? Nhưng anh chưa bao giờ trói một người phụ nữ nào, chứ đừng nói đến việc bịt miệng cô ta.

"Hoặc em có thể nói liên tục với anh cho đến khi anh mệt đến mức muốn bịt miệng em lại," Alice trêu anh ta. "Blah, blah, blah, hôm nay trời đẹp quá, không biết tối nay nên ăn gì nhỉ," cô ta lảm nhảm không ngừng. Khi không được, cô ta bắt đầu nói to hơn, "Cứu tôi với! Ôi cứu tôi với, có người trói mmpph rồi."

Dan lấy tay bịt miệng cô lại. "Được rồi, được rồi. Tôi sẽ bịt miệng cô lại. Nhưng đừng la hét nữa được không?"

Alice gật đầu im lặng. Cô nghĩ mình có thể lên đỉnh ngay lúc đó. Bị trói chặt bằng một bàn tay rắn chắc bịt miệng - cô như đang ở thiên đường.

Dan nhặt miếng băng dính lên và xé một dải dài khoảng sáu inch. Anh cúi xuống định dán nó lên miệng Alice thì cô ngăn lại. "Ừm," cô nói với anh. "Anh phải nhét quần lót vào trước đã."

"Nhưng nếu em bị nghẹn thì sao?" Dan phản đối.

"Em sẽ bị nghẹn đâu," cô trấn an anh. "Em có phản xạ nôn rất tốt," cô cười khẩy. "nhét vào miệng em đi," cô ra lệnh, há miệng.

Tự hỏi lần thứ mười mình đang vướng vào chuyện gì đây, Dan cầm chiếc quần lót lên. Nó mềm mại và mượt mà trong tay anh. Nhớ lại những bộ phim hình sự đã xem, anh vo tròn chiếc quần lót lại và áp vào môi Alice.

Alice há hốc miệng. Cô cảm nhận được tay Dan run rẩy khi anh nhét miếng vải vào miệng cô. Cô nhắm mắt lại khi anh dán một miếng băng dính lên miệng cô. "Tốt hơn nhiều so với việc tự làm," cô nghĩ.

Dan vuốt phẳng băng dính bằng ngón tay. Không để ý đến mồ hôi túa ra trên lưng, anh hỏi: "Thế nào rồi?"

"Uhm Uhm...," Alice lẩm bẩm. Cô hất đầu về phía cuộn băng để truyền đạt thông điệp.

"Thêm nữa à?" anh hỏi khi cầm cuộn giấy lên. Thấy cô gật đầu đồng ý, anh xé thêm một dải băng dính nữa. Nhớ lại miếng bịt miệng đã bóc ra đêm qua, Dan đặt một dải chéo lên miệng Alice, rồi thêm một dải nữa. Chúng tạo thành hình chữ X trên cái miệng bịt kín của Alice. Nghĩ rằng làm vậy cũng chẳng hại gì, anh dán thêm hai dải giấy ngang nữa cho gọn gàng.

"Được rồi," Dan nói rồi đứng dậy. "Giờ thì xem em thoát ra kiểu gì."

Alice bắt đầu bằng cách kiểm tra sợi dây thừng ở cổ tay. Cô biết chúng quá chặt để có thể thoát ra. Nhưng chút giằng co nho nhỏ đó - cô gái bị bắt cóc vừa nhận ra tình cảnh của mình - luôn giúp cô lấy lại bình tĩnh.

Không muốn làm phiền người phụ nữ đang vùng vẫy, Dan lùi lại chiếc ghế ăn gần đó. Anh quan sát với vẻ thích thú ngày càng tăng khi cô cong lưng, thử dây trói, ưỡn mông lên không trung khi cô xoay người trên ghế sofa.

Alice liếc qua vai để chắc chắn rằng mình đã thu hút được sự chú ý hoàn toàn của người hàng xóm. Cô khẽ rên lên, nửa đau khổ nửa gợi tình. Xét về mặt kỹ thuật, anh ta đã làm rất tốt việc bịt miệng cô. Việc đẩy quần lót ra phía trước miệng cô chẳng giúp gì trong việc gỡ miếng băng dính ra.

Dan đứng dậy khỏi ghế khi Alice bắt đầu trượt khỏi ghế. Anh định đỡ cô nhưng dừng lại khi thấy cô ngã một cách có kiểm soát. Cô khẽ rên lên khi vai cô trượt theo mông xuống sàn.

Khi Alice bắt đầu ngọ nguậy về phía cây kéo đang chờ sẵn, Dan dịch chuyển ghế để nhìn rõ hơn. Anh đặt ghế lên cạnh cây kéo để những cú giãy giụa của cô đưa cô về phía mình. Ngồi xuống, anh lén lút điều chỉnh tư thế. Mặc dù chưa bao giờ hứng thú với những chuyện như thế này, nhưng anh thấy dáng vẻ vùng vẫy của Alice rất gợi tình.

Alice phấn khích trước sự quan tâm rõ ràng của Dan, cô đã diễn vai thiếu nữ gặp nạn xuất sắc nhất của mình. Cô ngước nhìn anh với đôi mắt mở to buồn bã, rên rỉ qua miếng bịt miệng, vặn vẹo cơ thể theo những cách hoàn toàn không cần thiết để với tới chiếc kéo. Và qua cử động lén lút của anh, cô nhận thấy hành động đó đang mang lại hiệu quả mong muốn. Cô ước mình đã đeo một sợi dây thừng vào háng để giải trí. Nhưng điều đó có thể khiến anh ta sợ hãi. Cô đành phải chịu đựng một chút chuyển động xương chậu khi di chuyển trên sàn.

Dan nhìn Alice ngày càng phấn khích khi cô ấy nỗ lực hướng tới mục tiêu. Anh nhìn chiếc quần tập yoga với vẻ ngưỡng mộ mới mẻ khi chúng ôm sát đường cong của Alice bằng vải thun bóng loáng. Jordan mặc quần tập yoga, nhưng chỉ đến phòng tập. Có lẽ anh sẽ nhờ cô mặc chúng đi ngủ vào một đêm nào đó.

Khi Alice tiến gần đến mục tiêu, cô nhích người. Cô nhích dần về phía Dan và cái kéo, chân cô đi trước. Điều này tạo ra hiệu ứng mong muốn là làm áo phông của cô bị kéo lên ngay dưới ngực. Bụng trần của cô lộ ra, gần như lộ cả ngực.

Tiếng kim loại lách cách thu hút sự chú ý của cô. Chiếc kéo gần như trong tầm tay giờ đã nằm cách hành lang phía trước vài mét. Dan ngồi nghiêng một chân sang một bên, nhìn đi chỗ khác với vẻ mặt vô tội , "Tôi không biết gì hết?".

Alice muốn hét lên sung sướng với diễn biến mới này. Cô đành ngậm ngùi rên rỉ thảm thiết. Cô gái tội nghiệp đã gần đến tự do. Cô thưởng cho Dan bằng cách nghiêng người sang một bên và xoay người nhẹ. Chiếc áo phông khẽ nhích lên, để lộ phần dưới của một bên ngực. "Nhận lấy này, anh chàng ngốc nghếch", cô nghĩ. Đôi mắt mở to của anh ta báo hiệu cho cô biết mũi tên đã trúng đích.

Nhưng Dan chỉ nhận được một lời trêu chọc. Alice nghe thấy tiếng thở dài thất vọng của anh khi cô lật sấp người và nhích về phía trước. Giống như tấm rèm trên màn hình, áo cô tụt xuống để che đi sự e lệ. Cô tự hỏi liệu Dan có can thiệp để thay đổi tình hình không.

Miệng Dan khô khốc khi nhìn người phụ nữ bị trói đi ngang qua chỗ ngồi của mình. Anh chưa bao giờ đặc biệt hứng thú với chuyện tình dục. Bộ phim mà Jordan lôi anh xem về gã nhà giàu bạo hành bạn gái anh đã làm anh chán ngấy. Nhưng cái này - cái này thì khác! Cái cách Alice đẩy cái mông tròn của mình lên không trung khi nhích dần về phía chiếc kéo thật gợi tình. Anh nhớ lại đêm hôm trước và sợi dây thừng bị kéo căng giữa hai chân cô.

Alice nhẹ nhàng đặt cơ thể lên chiếc kéo sẽ giúp cô được tự do. Cô cảm thấy vừa chiến thắng vừa thất vọng. Cô vui mừng chứng minh cho người hàng xóm đang nghi ngờ rằng mình có thể thoát khỏi sự giam cầm tự áp đặt. Nhưng cô thực sự hy vọng Dan sẽ làm nhiều hơn là chỉ đứng nhìn.

Tay cầm kéo, Alice cắt đứt sợi dây buộc cổ tay và mắt cá chân. Từ đó, việc tháo nút thắt chỉ còn là chuyện nhỏ. Cô bóc từng lớp băng dính ra khỏi miệng và nhổ chiếc quần lót ướt đẫm ra. Nhìn lên người hàng xóm, cô tuyên bố: "Vậy là anh nợ em bữa tối rồi."

"Chắc chắn rồi," Dan nhanh chóng đồng ý. "Thật ấn tượng. Tối nay thì sao?" Anh dừng lại. Tối hôm đó anh đã ăn tối và xem phim với Jordan. "Ừm, tối mai đi."

Alice hơi thất vọng trước sự thay đổi đột ngột này, nhưng đồng ý rằng đêm hôm sau sẽ ổn thôi. Họ đồng ý anh sẽ đón cô lúc sáu giờ. Có một khoảnh khắc ngượng ngùng khi chia tay - một cái ôm, một cái bắt tay? Cử chỉ nào phù hợp khi bạn vừa chứng kiến người hàng xóm của mình vật lộn trên sàn nhà trong khi bị trói và bịt miệng? Cuối cùng, đó là một cái vẫy tay yếu ớt và một lời tạm biệt lắp bắp khiến Dan cảm thấy như một cậu học sinh lo lắng.

Dan dành phần còn lại của ngày hôm đó để làm những việc lặt vặt lấp đầy cuối tuần. Anh dành vài phút để tìm hiểu trên mạng về chủ đề tự trói buộc. Có rất nhiều trang web với những cô gái ăn mặc hở hang tự đặt mình vào những tình huống khó khăn. Nhưng cũng có rất nhiều cảnh báo nghiêm khắc từ các trang web "hướng dẫn" nói về những nguy cơ tiềm ẩn khi chơi một mình. Đọc xong, anh vừa phấn khích vừa lo lắng.

Buổi tối với bạn gái diễn ra khá suôn sẻ. Trong khi Dan gọi món bít tết và ngấu nghiến, Jordan gọi salad và chỉ ăn một chút trước khi tự nhủ mình đã no. Bộ phim chỉ là một mớ hỗn độn đáng quên. Dan tranh thủ thời gian đó để hôn Jordan vài lần nhưng không thành công. Câu trả lời của cô ấy là một tiếng rít, "Để sau nhé - đây mới là phần hay!"

Trở lại nhà Jordan, họ đã cùng nhau lên giường. Mọi chuyện diễn ra tốt đẹp cho đến khi Dan cố gắng ghì chặt tay cô xuống. Điều đó khiến anh nhận phải một lời khiển trách gay gắt, dội gáo nước lạnh vào ham muốn tình dục của anh. Anh cố gắng gượng dậy, nhưng chỉ bằng cách nghĩ đến màn trình diễn của Alice sáng hôm đó.

Chủ nhật trôi qua chậm chạp với Dan. Một phần trong anh cảm thấy tội lỗi vì đã đưa một người phụ nữ khác đi ăn tối. Nhưng anh tự nhủ, đó không phải là một buổi hẹn hò hay gì cả. Chỉ đơn giản là một vụ cá cược được đền đáp. Có lẽ đó là lý do tại sao anh đã thử ba chiếc áo khác nhau trước khi tìm được chiếc ưng ý. Phải, một cách trả kèo hoàn toàn bình thường.

Alice cũng đã trải qua cả ngày trong sự mong đợi. Cô chẳng biết gì về người hàng xóm của mình. Và giờ anh ta đã biết bí mật của cô. Liệu anh ta sẽ giữ kín chuyện này cho riêng mình hay sẽ rêu rao khắp mạng xã hội? Ôi, tại sao cô lại phải trói mình trước mặt anh ta như vậy? Sâu thẳm trong lòng, Alice đã biết câu trả lời.

Sáu giờ, Dan gõ cửa nhà hàng xóm, ngập ngừng. Cửa mở ra gần như ngay lập tức. Alice đứng trước mặt anh, hơi đỏ mặt vì sự háo hức. Dan dành một chút thời gian để ngắm nghía bộ trang phục của cô. Alice mặc một chiếc áo cánh satin trắng ôm sát tôn lên vẻ quyến rũ của cô. Cô kết hợp nó với một chiếc váy đen ôm sát hông và dài đến tận đầu gối. Tất chân và giày cao gót hoàn thiện vẻ ngoài đúng chuẩn "thư ký gợi cảm".

"Ồ, trông em tuyệt lắm," Dan nói. Anh mừng vì đã bỏ quần jean và mặc quần chinos vào phút chót. "Sẵn sàng chưa?"

Alice đỏ mặt trước lời khen. "Ừ, để mình lấy ví đã." Cô quay đi, đi xuống hành lang. Điều này cho phép Dan nhìn rõ chiếc váy ôm sát hông và đường may ở phía sau tất của cô. "Trời ơi," anh tự nhủ.

Họ chọn một nhà hàng địa phương có đồ ăn ngon, dù chỉ là đồ ăn quán rượu thông thường. Nhưng cũng có những gian hàng nhỏ ấm cúng, tạo nên sự riêng tư nhất định. "Và đó là nơi Jordan sẽ không bao giờ đến," Dan nghĩ thầm đầy tội lỗi.

Họ trò chuyện suốt bữa tối. Dan thấy Alice không ngại ngần thưởng thức bữa ăn của mình. Dần dần, họ bắt đầu hỏi han thông tin cơ bản về nhau.

Alice là một họa sĩ thiết kế đồ họa nhưng hiện đang làm việc cho một công ty quảng cáo. Công việc này không mang tính nghệ thuật lắm nhưng cũng đủ trang trải chi phí. Dan là kỹ sư chế tạo tại một công ty kỹ thuật địa phương. Anh ấy rất thích thử thách biến những ý tưởng thành hiện thực. Về sở thích, anh ấy ngượng ngùng thừa nhận rằng mình thường tụ tập mỗi tuần một lần với một nhóm chơi Dungeons and Dragons. Alice cười rồi kể với anh rằng cô ấy có cosplay, năm nào cũng tham gia vài lễ hội Cosplay. Đó là nơi cô ấy ở khi anh ấy trông nhà cho cây của cô ấy.

"Ừ, về chuyện đó," Dan mở lời. "Tôi đã nghiên cứu và thấy việc em làm thực sự nguy hiểm. Chuyện người ta bị thương thì đầy rẫy trên mạng."

"Sẽ nguy hiểm hơn nếu làm điều đó với người không phù hợp," Alice thì thào một cách u ám.

Điều đó làm Dan ngạc nhiên, anh muốn hỏi chi tiết hơn. Nhưng thực ra họ chỉ mới gặp nhau. (Cuộc giải cứu đêm thứ Sáu khó có thể được coi là một lời giới thiệu.) "Nhưng tôi phải nói rằng tôi lo rằng điều gì đó tồi tệ sẽ xảy ra với em. Em có thể bị nghẹn hoặc ngã đập đầu. Và sẽ không ai biết cho đến khi mùi hôi thối đến mức họ phải gọi cảnh sát đến điều tra." Anh dừng lại để lấy hơi. "Em sẽ làm gì đêm hôm trước nếu anh không ở đó?"

"Được rồi, em đã phạm một sai lầm ngu ngốc," Alice nói với vẻ tự vệ. "Nhưng anh đã ở đó và mọi chuyện diễn ra tốt đẹp, phải không?" Cô mỉm cười tinh nghịch. "Em được mời ăn tối nhờ chứng minh được điều đó, đúng không?"

"Phải có cách nào an toàn hơn để em làm việc của mình chứ," Dan phản bác. "Chẳng lẽ không có câu lạc bộ nào, hay dịch vụ nào đó hay gì đó tương tự giúp em sao?"

"Ở cái thị trấn nhỏ này à?" cô cười. "Giờ thì họ sắp bắt đầu lật tung vỉa hè lên rồi. Không, cái mình cần là một thiên thần hộ mệnh, một người có thể cứu mình khi mình gặp rắc rối." Alice nhướng mày nhìn Dan. "Anh có biết ai như vậy không?"

"Khoan đã," Dan lùi lại. "Tôi không..."

Alice ngắt lời anh. "Dù sao thì em cũng sẽ làm. Mà anh ở ngay cạnh nhà tôi đấy," cô vội vàng nói. "Em có thể nhắn tin cho anh khi em bắt đầu và báo cho anh biết khi nào đến giải cứu em. Như vậy em sẽ không bỏ trốn lần nào nữa. Anh nghĩ sao: anh muốn đóng vai Siêu nhân với Lois Lane của em à?"

Dan cảm thấy như sàn nhà đang từ từ nghiêng ngả dưới chân mình. Mọi thứ có thể trượt khỏi bàn bất cứ lúc nào. Làm sao anh lại đi từ việc nghe thấy tiếng đổ vỡ trong căn hộ của hàng xóm đến việc chăn dắt những cuộc phiêu lưu tự trói buộc của một người phụ nữ rất xa lạ? Tất cả thật quá sức tưởng tượng.

Nhưng nếu anh không đồng ý giúp đỡ và một điều khủng khiếp nào đó xảy ra - liệu anh có thể chịu trách nhiệm được không? Sẽ chẳng ai biết anh từ chối. Nhưng anh sẽ biết. Dan không hề nghĩ mình là một kẻ biến thái. Nhưng anh không thể phủ nhận rằng cuộc vật lộn của Alice sáng hôm nọ chắc chắn đã khơi dậy điều gì đó trong anh. Thở dài cam chịu, anh nói, "Được rồi Lois, nhưng đừng thất vọng nếu tất cả những gì em nhận được chỉ là Clark Kent."

Alice mỉm cười rạng rỡ với anh. "Clark chính là Siêu nhân. Mọi người xung quanh anh ấy đều biết điều đó."

Nhận xét

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Truyện Bondage - Bạn trai phát hiện sở thích - Trói buộc

Truyện tự trói đọc trộm đê!

Các cách tự trói - Hướng dẫn tự trói 1