CỬA HÀNG NÔ LỆ - Phần 7 (Copy FB: Hội những người thích truyện chữ)
CỬA HÀNG NÔ LỆ
Phần 7 :
Sau một hồi đảo mắt tìm Lisa chúng tôi nhận ra rằng cô ấy không còn ở đây nữa rồi, chúng tôi nhốn nháo cố tình phát ra tiếng động thật lớn để xem có ai có thể nghe thấy chúng tôi ở đây không.
Có điều trong giọng điệu của chúng tôi không tài nào để ai nghe thấy vì cái ballgag nó quá to chặt cả họng, nước bọt cứ từ miệng chảy xuống cằm và lên ngực của chúng tôi.
“OHHHHH, uhhh. Điều này thực sự, uh, khủng khiếp. Anh chị có thể cởi trói cho chúng tôi bây giờ không ? Lisa đâu?” đáp lại chỉ là tiếng cười đùa của vợ chồng Jack.
“Chà các Bạn có rất nhiều câu hỏi, phải không? Đừng lo lắng, tôi sẽ cởi trói chân cho các bạn trong tích tắc nhưng Chị và Jack có một bất ngờ cho các em. Còn về Lisa thì các em không cần quan tâm nữa.” vợ chồng Jack cười đắc ý
"Được rồi "
“Chỉ một vài bức ảnh nữa, các emtrông thật tuyệt. Hãy cởi trói mắt cá chân cho các em và cần phải được điều chỉnh lại chiếc áo nịt ngực đó.” người phụ nữ nói.
"Ý cô ta là gì. Tôi nhìn một mớ hỗn độn. Có nước bọt khắp ngực tôi.” tôi có gắng để cho họ hiểu chúng tôi đang mún nói gì nhưng thật sự họ không nghe thấy.
“Đừng lo , chúng ta sẽ chỉnh sửa ảnh . Đừng quên các em có tiếng nói cuối cùng trong tất cả các bức ảnh. Chị đảm bảo sẽ kiếm được thêm tiền từ các tấm ảnh của các em cho việc này" người phụ nữ trung niên vui vẻ trả lời.
Chúng tôi nghĩ đến nhiều tiền hơn khi kí hợp đồng cho công ty. Tuy nhiên sự trói buộc khiến cánh tay chúng tôi đau nhức. Hàm của chúng tôi cảm thấy như bị kéo căng ra khỏi cái bịt miệng bằng cao su. Người phụ nữ bước tới và tháo mắt cá chân của chúng tôi ra khỏi thanh kim loại. Cô nhanh chóng cởi dây buộc phía sau áo nịt ngực cho chúng tôi và chúng tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi nó nới lỏng.
“Ooooh, ahhh, cảm ơn chị. Cảm thấy....." chúng tôi cảm thấy nhẹ nhỏm thật.
Chúng tôi đang định cảm ơn lần nữa thì chị ta đột nhiên giật mạnh dây buộc và chiếc áo lót trở nên chật cứng không thể chịu nổi. Không khí trong phổi của chúng tôi bị đẩy qua môi cô tạo thành một âm thanh huýt sáo nhẹ.
“Pheewwwfffpppp.... Ahhh, chặt quá.. uhh.... chật quá... ưhhhh.”“Vớ vẩn, thêm một lần nữa, chuẩn bị tinh thần đi các em yêu.” người phụ nữ cười đùa.
Cô ấy kéo mạnh một lần nữa để thắt chặt vòng eo của chúng tôi. tôi cảm thấy hơi choáng đầu, hơi thở trở nên khó khăn hơn. Những ngôi sao lơ lửng trước mắt, nước mắt Tara đã chảy ra khi cô ấy xiết cái áo nịt ngực lần nữa.
“Không thể thở được.. uh.. làm ơn thả lỏng ra..uh…” chúng tôi thở hổn hển qua cái bịt miệng.
“ Đừng lo lắng, hãy chịu đựng đi các em yêu.”
Chị ta chạy nửa bước về phía máy quay và giơ tay phải về phía chúng tôi.
“Sẵn sàng chưa các em, nhưng bức ảnh cuối cùng trước bữa tối nào.”
Trong hai mươi phút tiếp theo, chúng tôi tạo dáng trong chiếc áo nịt ngực không thoải mái. Cảm giác khó chịu khiến chúng quên đi sự biến mất của Lisa. Thế giới của chúng tôi bây giờ là tạo dáng cho vợ chồng Jack chụp ảnh và cố gắng thở bình thường. Sau khoảng thời gian tưởng chừng như hàng giờ nhưng thực ra chỉ chưa đầy ba mươi phút, vợ chồng Jack đã kết thúc buổi chụp.
Vợ chồng Jack móc xích vào khóa cổ 3 người chúng tôi dắt ra khỏi phòng thay đồ và đi dọc hành lang về phía một cánh cửa ở cuối phòng. Ngay trước khi bước vào phòng giam chính của câu lạc bộ, Jack quay sang chúng tôi và nói: "Có một số quy tắc mà các em cần phải tuân theo kể từ thời điểm này để trở thành nô lệ của chúng tôi. Trước hết, anh là chủ nhân của các em. Các em sẽ tuân theo mọi mệnh lệnh của anh nếu không em sẽ bị trừng phạt. Các em sẽ gọi chúng tôi là Chủ nhân hoặc Bà chủ tùy thuộc vào giới tính. Các em sẽ luôn đi phía sau tôi và khi tôi ngồi xuống, các em sẽ quỳ xuống dưới chân tôi. Các em phải lun nghe lệnh tôi. Các em sẽ chỉ nói chuyện khi được tôi cho phép. Hiểu không?"
Jack nắm dây xích cổ dắt 3 cô xuống tầng hầm, chúng tôi cố vùng vẫy nhưng sau 10p thì anh ấy đã dẫn 3 chúng tôi xuống tầng hầm, 3 chúng tôi được dây xích cổ móc vào cái xà lim trên cao , Jack bắt đầu tháo dây nịt khuỷa tay cho chúng tôi, một cảm giác thoải mái chưa từng có, lúc này đến lượt cái ballgag được tháo ra, quai hàm chúng tôi cứng đi vì ngậm nó quá lâu, cái nịt ngực được thả lỏng thêm tí thật sự quá thoải mái..
"Lisa đâu, sao không thảbọn em ra, buổi chụp hình đã xong rồi mà?" Mery nói trong ngơ ngác.
"Đúng chúng tôi mún về " Tara phân trần
"EBC đã kí hợp đồng cho thuê các em 1 tuần với 1 cái giá rất cao, các em chưa biết hay sao? Giờ các em là nô lệ của chúng ta" Jack giải thích cho chúng tôi
"Ở đây là đâu, tôi không có nhu cầu làm nô lệ, tôi là người thống trị, tôi mún gặp mặt ông chủ" Mery gầm lên dữ dội trong khi 2 tay vẫn còn bị trói.
Vợ Jack cầm 1 chiếc roi điện bấm xẹt xẹt 1 phát làm cả 3 đứng im rích tại chỗ "Hợp đồng các cô làm nô lệ cho chúng tôi sử dụng 1 tuần rõ ràng, nơi đây là phòng giam của chúng tôi, các cô có kêu gào cỡ nào cũng chả ai nghe thấy đâu, đây là vùng nông thôn không phải thành phố nên chả ai nghe thấy cả. Nếu không muốn bịt kín miệng lại và bị chích điện thì khôn hồn im lặng nghe lời nếu không đừng trách" Vợ Jack gầm gừ cây roi điện trong tay giờ đây chúng tôi chỉ có thể im lặng nói chuyện với nhau bằng ánh mắt.
"Được rồi, tiếp theo hãy đeo găng tay vào." Jack nói và tháo dây nịt cổ tay và đưa cho mỗi người một đôi bao tay dài qua khủy tay. Chúng tôi nhận lấy đeo vào mà không hề phản kháng và nhìn chiếc găng tay, đúng hơn là một chiếc găng tay trùm kín cả bàn tay của chúng tôi, được kéo lên đến khủy tay và thắt dây an toàn. Thêm hai ổ khóa thu nhỏ nữa để đảm bảo găng tay sẽ không bị tháo ra.
Khi Jack bước ra để lấy món đồ tiếp theo, tôi giơ tay lên nhìn và nhận ra giờ đã bị mắc kẹt như thế nào. Lúc này tôi biết mình đã không thể quay lại được nữa . Vì lý do nào đó dường như làm tôi cảm thấy phấn khích mặc dù không biết tại sao.
Chiếc vòng cổ tháo ra Jack quay lại và cầm trên tay một chiếc mũ bảo hiểm da hở mặt. nhanh chóng và thành thạo kéo những lọn tóc dài màu đen của tôi thành một cái đuôi ngựa cao và đội mũ bảo hiểm qua đầu kéo cái đuôi ngựa qua một cái lỗ gần đỉnh mũ bảo hiểm. Sau đó buộc chặt mũ bảo hiểm ở phía sau. Những sợi dây kéo từ trên xuống dưới cũng che đi chiếc cổ mảnh khảnh lại.
Sau đó, chiếc vòng cổ bằng da dài 3 inch lúc nãy được thắt chặt quanh cổ và khóa móc ôm trọn cái mũ trùm đầu . Khi Mery phàn nàn về sự chật chội, khiến cô ấy suýt ngạt thở, jack nói rằng nếu không muốn nó khó chịu hơn thì nên im lặng nếu không sẽ rất khó chịu.
"Bây giờ sẽ chăm sóc cánh tay của các bạn sẽ không đau như dây đai lúc chiều đâu" nói rồi Jack lấy ra 3 cái armbinder cùng màu với đồ của từng người.
Kéo hai cánh tay của tôi ra sau lưng, Jack luồn chiếc cặp da qua tay và luồn qua hai cánh tay rồi kẹp vào nhau. Hai dây đai đi dưới cánh tay của tôi và vắt qua đỉnh ngực qua vai đối diện để khóa lại vào tay áo. Điều này ngăn ống tay áo tuột xuống cánh tay của tôi. Tiếp theo, khóa kéo được kéo lên để đóng ống tay áo và buộc hai cánh tay của tôi lại với nhau. Sau khi gấp vạt áo qua khóa kéo để giấu cũng như ngăn không cho khóa kéo mở ra, Jack lấy từng sợi dây da dày trong số sáu sợi dây da dày qua khóa tương ứng và kéo chúng đủ chặt để khuỷu tay của tôi phải chạm vào, lúc này tôi mún ra ngay lặp tức, lim dim mắt bên dưới đã ẩm ướt.
Sau khi chúng được thắt dây an toàn, những chiếc khóa móc nặng nề được thêm vào từng chiếc. Tôi biết bây giờ chắc chắn không thể trốn thoát. Một sợi dây mỏng rủ xuống từ phía trước của chiếc áo nịt ngực được kéo lên giữa hai chân tôi, cắt đôi cơ quan sinh dục của tôi và kéo lên giữa hai mông của cô ấy và tấn công đến cuối cái armbinder. Điều này đã ghim chặt cánh tay bị trói của tôi vào cơ thể một cách hiệu quả, buộc tôi phải ưỡn lưng hơn nữa làm căng đưa 2 bầu vú ra phía trước, lần lượt đến Tara cô ấy cũng im thinh thích, có mỗi Mery là cô ấy rên oai oái lên.
"Thêm một vài phụ kiện nữa và chúng ta sẽ sẵn sàng lên đường." Người phụ nữ điên rồ này có thể nói thêm điều gì nữa, tôi đang tự nghĩ.
'Cô ấy đã trói chặt chúng tôi như một con gà tây trong Lễ Tạ ơn'. Điều mà cô ấy không nhận ra rằng sự thừa thãi là chuẩn mực trong thế giới tù túng hay sao."Mery nhăn mặt nói.
"Bạn biết đấy, công việc thổi kèn, bạn có từng ngậm bao giờ chưa" Vợ jack lên tiếng.
Nhưng trước khi Mery có thể trả lời câu hỏi, Amanda đã giật phăng chiếc đuôi ngựa dài của Mery một cách đau đớn.
"Bởi vì anh có một cái to béo cho em bú, bây giờ mở rộng ra."
Trước khi Kendall có bất kỳ cơ hội nào để phản ứng, Jack nhét một dương vật giả lớn bằng cao su dày vào miệng Kendall.
Dương vật giả lớn đẩy sâu vào miệng Mery, gần như đến tận cổ họng. Nó buộc cô phải giữ cho quai hàm của mình mở rộng và ghì chặt lưỡi. Được hỗ trợ bởi một tấm da, nó che nửa dưới khuôn mặt của cô ấy qua cái hood chỉ còn lại 2 mắt và mũi. Hai dây đai ở hai bên của bảng điều khiển được khóa nhanh chóng vào mỗi bên của mui xe bằng da và nhanh chóng áp dụng bốn khóa đệm thu nhỏ. Ngay cả khi Mery có sử dụng đôi tay của mình thì bây giờ cô ấy cũng không có cách nào có thể loại bỏ sự quái dị đằng sau đôi môi mỏng manh của mình.
"Mmmmmphh!""Đừng lo em yêu, em sẽ quen với việc mút nó." Jack cười nham hiểm.
"không không, nó to lắm tôi không tài nào ngặm được nó!!" Tara than thở nhưng không có tác dụng, giờ thì cùng chung số phận như Mery.
Jack dẫn 3 cô nô lệ ra khỏi hầm, Tara màu đỏ , Mery màu đen, tôi màu trắng, tất cả trang phục đều một màu, bây giờ lên đến phòng chụp hình , jack lôi ra 1 cái hộp gỗ cao trong góc lúc chiều tôi thấy,
Chiếc hộp có một cánh cửa có bản lề và một khối gỗ thô sơ bên trong.
Bằng cách nào đó, chúng tôi không bao giờ thực sự chú ý đến chiếc hộp xấu xí trong buổi chụp hình.
Khi Jack dẫn Mery đến đó, tôi mới chợt nhận ra nó dùng để làm gì.
“Ooo, puhlee oooo”
“Nào , nhanh lên. Tôi có việc phải làm. Hãy nhanh chóng kết thúc chuyện này.” Jack nói rồi lấy thắt lưng da buộc chặt hai cổ chân lẫn 2 gối và đùi cô ấy lại rồi để cô ấy nằm trong hộp gỗ đó.
Jack đặt Mery vào trước rồi đên Tôi và Tara, chúng tôi bị trói chặt như đòn bánh tét, khối gỗ phục vụ như một cái quan tài cung cấp chỗ nằm không thoải mái, cái cửa gỗ đóng lại tiếng khóa rắc rắc, màn đêm tối thui bên trong.
Mery rên rỉ ầm ĩ khi Jack đóng sầm cửa lại. Chiếc hộp chìm trong bóng tối và âm thanh bị bóp nghẹt từ bên ngoài. Cô có thể lờ mờ nghe thấy tiếng Jack khóa cửa. Chúng tôi đung đưa qua lại và sang hai bên trong một nỗ lực vô ích để trốn thoát.
Chuyến đi từ cửa hàng đến nơi mà Jack cần đến không mất quá nhiều thời gian. Chúng tôi đã dành cả hành trình hơn 1 tiếng đồng hồ để tập trung vào việc hít thở và cố gắng lờ đi những cơn chuột rút ở vai, lưng, đầu gối và quai hàm.
Khi xe đâm vào ổ gà hoặc dải đất ầm ầm, đầu của chúng tôi va vào nóc hộp một cách đau đớn. Cuối cùng chiếc xe rùng mình dừng lại.
Chúng tôi cố gắng lắng nghe những gì đang diễn ra bên ngoài nhưng chiếc hộp dường như khiến mọi âm thanh bị bóp nghẹt và xa lạ. Cánh cửa hộp đột ngột mở ra Jack và vợ tươi cười bước vào.
"Chào mừng các bạn đến cửa hàng nô lệ" Jack cười toe toét khi giới thiệu về nơi mới , 3 cô gái được đưa vào 1 căn phòng nằm để nghĩ ngơi lấy sức, ít phút nữa là đến giờ đấu giá nô lệ....
huhu ra tiếp điii
Trả lờiXóa