Thời gian thư giãn của Melisa
Vào buổi chiều thứ 7, thời gian để Melisa thư giãn. Sau một tuần làm việc dài và bận rộn, cô dành cả buổi sáng để dọn dẹp nhà và mua sắm. Và giờ đây, cô gái 22 tuổi với mái tóc hung đỏ có thời gian thư giãn cho riêng mình. Cô cẩn thận đi khắp nơi để đảm bảo tất cả cửa sổ trong căn hộ đều đóng, cửa nhà cũng đã khóa an toàn. Melisa không muốn ai phát hiện trò tiêu khiển mà cô sắp thưởng thức.
Mỗi người có một cách thư giãn khác nhau. Với Melisa, thư giãn là khi cô bị trói buộc, chính xác hơn là tự trói buộc. Đó là chủ đề đã mê hoặc cô khi cô còn là đứa trẻ, và cô đã thực hiện trò tự trói buộc khi cô học Đại học năm nhất. Giờ đây, cô tự coi mình là chuyên gia trong trò tự trói buộc - tự trói chặt trong thời gian dài. Hôm nay cô sẽ thực hiện trò chơi này. Trước tiên cô chuẩn bị quần áo cho trò tiêu khiển.
Bước vào phòng ngủ, đóng cửa phòng lại, cô cởi hết quần áo đang mặc rồi lấy trong tủ quần áo một bộ trang phục một mảnh (cat suit). Cô chậm rãi mân mê bộ đồ da bó sát từ cổ đến gót chân. Cô mặc bộ đồ từ bàn chân, kéo lên bắp chân rồi đùi, chỗ nào nhăn cô làm phẳng lại. Cô kéo bộ quần áo qua mông, qua bụng rồi ngực, rồi luồn tay vào ống tay áo. Cô khéo léo đưa tay ra sau lưng, nhẹ nhàng kéo khóa bộ đồ đến sau gáy. Ngắm mình trước gương, cô thấy hình ảnh cô gái trẻ mặc kín trong bộ đồ da đen bóng bẩy dưới ánh sáng, mái tóc xõa ngang vai. Mỗi khi cô chuyển động, cảm giác bộ áo lại bó chặc vào người khiến cô rùng mình. Bộ quần áo làm nổi bật mọi đường cong của cơ thể cô. Bản thân bộ quần áo gần như một sự trói buộc, nó dính chặt từng cm da thịt cô. Melisa luôn mua bộ đồ với kích thước nhỏ hơn cơ thể để cô cảm nhận sự bó sát nhất, chặt nhất có thể.
Sau khi tạo dáng, chiêm ngưỡng mình trong gương khoảng 5 phút, cô bắt đầu chuẩn bị các thứ cần thiến cho trò chơi. Cô kiểm tra danh sách các thứ, đặt lên giường để bắt đầu: một vài sợi dây thừng cotton, một cuộn băng dính, một quả bóng cao su nhét miệng rộng 5cm, vài bộ còng tay kim loại bóng loáng, và chùm chìa khóa.
Ngồi lên giường, Melisa lấy sợi dây đầu tiên, quấn chặt quanh cổ chân nhiều vòng, buộc 2 vòng ở giữa rồi thắt nút chặt. Rồi cô trói đầu gối và đùi cô tương tự, dù cô có giãy dụa, vặn vẹo thế nào chân cô cũng không thể thoát ra. Cô lấy sợi dây nữa, buộc chặt ngang bụng rồi vòng từ rốn qua sau lưng, sợi này chạm vào bộ phận ấy của cô, khi cô giãy dụa sợi sẽ càng vào sâu bộ phận đó. Cô lấy còng tay thép mắc qua sợi dây đó phía sau lưng. Cô dùng sợi dây nữa buộc từ vai qua ngực, buộc mấy vòng làm bộ ngực bị siết lại, nâng lên. Trước khi cho tay vào còng, cô nhét quả bóng cao su vào miệng sau hàm răng rồi thắt dây lại sau gáy. Trò chơi bớt vui nếu không bịt miệng, hạn chế âm thanh. Quả bóng cao su choáng hết miệng cô, cô không thể ngậm miệng hay nhả quả bóng ra được. Để chắc chắn, cô dùng băng dính quấn quanh quả bóng nhiều vòng, rồi quấn băng dính từ hàm đến đỉnh đầu, để miệng cô không thể chuyển động. Đầu cô chỉ hở phần mũi lên đến trán. Cô thử hét lên nhưng chỉ phát ra âm thanh hmm rất nhỏ.
Cô nằm sấp xuống giường, đưa 2 tay vào còng. Cờ lích, cờ lích, chiếc còng đã khóa tay cô lại ở phía sau, giờ cô đã bị mắc kẹt. Quay đầu sang trái cô có thể thấy chìa khóa còng tay. Cô không cần nó trong vòng 1-2 giờ tới, nhưng phải đảm bảo nó luôn ở đó.
Cô bắt đầu giãy giụa, lăn trái lăn phải, bộ đồ bó sát vào cơ thể, sợi giữa háng càng siết sâu vào trong. Qua bộ quần áo cô vẫn cảm nhận được những sợi dây đang siết vào cơ thế cô. Cô hét lên, rên lên.
Cô thư giãn, ngủ thiếp đi.
Bỗng có tiếng chuông cửa làm Melisa tỉnh giấc. Cô nhìn đồng hồ đã 3h chiều, như vậy đã hơn 1h từ lúc cô bắt đầu trò chơi. Cô đoán người mở cửa có thể là nhân viên bảo hiểm, hoặc kinh doanh gì đó đến chào hàng. Như vậy sau 2 lần bấm chuông không thấy ai mở cửa họ sẽ đi. Nhưng không, Melisa nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, và tiếng cánh cửa căn hộ mở ra. Ai có thể vào căn hộ của cô?
"Chào Melisa, là tớ Lousia đây. Cậu có ở nhà không?"
Lousia! Quá đột ngột. Lousia là bạn của Melisa mà cô đã đưa chìa căn hộ cho Lousia mấy ngày trước để cô đến và cho cá vàng ăn. Cô đã quên lấy lại chìa khóa và giờ Lousia đang ở đây. Melisa nhanh chóng tỉnh ngủ, lăn qua bên với lấy chìa khóa còng.
"Melisa? Cậu có sao không?" Giọng nói đã gần hơn, ngày bên ngoài cửa phòng ngủ. Melisa giật mình làm rơi chìa khóa xuống nền. Cô hy vọng Lousia không để ý mà sẽ kiểm tra phòng khác. Chắc chắn cô đấy không vào phòng ngủ, phải không?
Câu hỏi sớm có câu trả lời, mặc dù kết quả không như Melisa mong muốn. Cửa phòng mở ra, Lousia đứng ở trước cửa, cô kinh hoàng, mở to mắt, miếng há hốc trong ánh mắt hoài nghi nhìn thấy Melisa. Rồi cô lao về phía giường với sự lo lắng nghiêm trọng trên khuôn mặt.
"Melisa! Chuyện gì đã xảy ra? Ai đã trói bạn thế này?"
Melisa cảm thấy mặt nóng lên vì xấu hổ. Khi Lousia ngồi xuống giường cạnh Melisa đang bị trói, cô nhìn toàn bộ hiện trường và cô thay đổi nét mặt, cô mỉm cười vì đã biết chuyện gì.
"Cậu tự trói mình à?"
Melisa không thể nói dối, cô lúng túng gật đầu.
"Vậy đây là những gì cậu làm cuối tuần phải không?"
Đó là sự thật, Melisa thường tự trói mình vào ngày cuối tuần.
"Cậu biết đó. Tớ đến để trả cậu chìa khóa nhà. Tớ chỉ việc để chìa khóa ở ngoài và gọi điện cho cậu mà cậu không nghe máy nên tớ phải vào kiểm tra xem cậu có ổn không? Bây giờ tớ thấy cậu rất ổn và đang tận hưởng niềm vui nhỉ."
Melisa nhìn Lousia, cô thấy nụ cười tinh nghịch trên khuôn mặt Lousia. Melisa nhận thấy có điều không lành. Tại sao Lousia không cới trói cho mình. Melisa nói nhưng chỉ phát ra mội chuỗi âm thanh vô nghĩa. Lousia có thể không nghe được nhưng ít ra phải hiểu yêu cẩu của Melisa, cởi trói cho cô chứ. Lousia vươn tay, vuốt ve mặt, ngực, mông, chân tay của Melisa, bất ngờ kéo mạnh phần dây qua háng làm nó đâm sâu vào bộ phận sinh dục khiến Melisa hét toáng lên nhưng chỉ ra âm thanh bé nhỏ, bất lực.
Lousia bắt đầu giải thích: "Rõ ràng cậu đang thích như này nên tớ nghĩ không nên cởi trói cho bạn. Tớ xin lỗi vì xen ngang trò chơi của cậu. Để bù lại, tớ sẽ trói cậu chặt hơn."
"Tớ thấy cậu tự trói khá tốt nhưng vẫn có chỗ chưa được, để tớ trói lại giúp cậu."
Lousia lấy sợi dây quanh người bạn đang bất lực. Melisa nhận thấy tình trạng không ổn, cô cố gắng lăn người tìm chìa khóa còng tay. Nhưng nỗ lực của cô không có kết quả, Lousia nắm lấy tay cô, đè cô xuống, Lousia nhặt chùm khóa rồi cho vào túi quần sau.
"Cậu không cần tới chìa khóa đâu."
Lousia nắm 2 cánh tay đang vùng vẫy nạn nhân, ép chặt vào nhau rồi buộc chặt 2 khuỷu tay lại bằng nhiều vòng dây. Melisa nhận thấy 2 khuỷu tay chạm vào nhau, một cảm giác bất lực. Vẫn chưa xong, Lousia lấy thêm sợi dây, buộc phần mắt cá chân với chiếc còng tay khiến tay Melisa chạm tới chân.Với kiểu trói này, Melisa không thể thoát ra được, không thể di chuyển, thậm chí xoay người cũng khó.
Khi trói xong, Lousia lại chộp sợi dây qua háng mà Melisa tự buộc, Lousia kéo sợi dây một cách tinh nghịch khiến Melisa rít lên. Miệng Melisa chảy đầy nước, trào qua cả lớp băng dính.
"Tớ đã thêm sự thú vị cho trò tự trói. Cậu cứ chơi vài giờ nữa nhé."
Lousia bị trói thật đáng thương, kiểu trói lợn này làm cô phải cong người, cơ chân, cơ tay cũng bị căng theo, toàn thân bị bộ quần áo cùng dây siết chặt lại. Cô chưa từng bị trói chặt như này, cô vùng vẫy để tìm sự thoát ra. Cô thực sự bị hành hạ. Lousia đi quanh giường theo dõi, Melisa dùng đôi mắt để cầu xin Lousia.
"Đừng nhìn tớ với đôi mắt thảm hải như vậy. Cậu đã tự trói mình và bây giờ vẫn bị trói. Cậu nên cảm ơn tớ vì tớ đã giúp cậu được trói như này mà cậu không thể tự trói như vậy được."
"Tớ có việc phải đi ngay, nhưng tớ sẽ quay lại. Hẹn gặp cậu sau."
Lousia đóng cửa phòng ngủ, khóa lại cửa căn hộ rồi đi.
Melisa cố gắng vùng vẫy nhưng cô không thể gì chuyển được chút nào. Còng tay, kiểu trói lợn, khuỷu tay và chân liền nhau, buộc phải di chuyển cùng nhau. Cô chỉ có thể nắm sấp hoặc cố gắng nắm nghiêng 1 bên. Còng tay thì không thể tháo, cô dùng ngón tay để tháo các mối nối ở chân nhưng không thể vì Lousia thắt quá chặt. Đây là lần bị trói chặt nhất mà cô phải chịu. Cô không thể điều khiển được bản thân, không thay đổi được hoàn cảnh. Bất lực cô bắt đầu khóc và mong chờ Lousia quay lại giải thoát cho cô.
Mỗi người có một cách thư giãn khác nhau. Với Melisa, thư giãn là khi cô bị trói buộc, chính xác hơn là tự trói buộc. Đó là chủ đề đã mê hoặc cô khi cô còn là đứa trẻ, và cô đã thực hiện trò tự trói buộc khi cô học Đại học năm nhất. Giờ đây, cô tự coi mình là chuyên gia trong trò tự trói buộc - tự trói chặt trong thời gian dài. Hôm nay cô sẽ thực hiện trò chơi này. Trước tiên cô chuẩn bị quần áo cho trò tiêu khiển.
Bước vào phòng ngủ, đóng cửa phòng lại, cô cởi hết quần áo đang mặc rồi lấy trong tủ quần áo một bộ trang phục một mảnh (cat suit). Cô chậm rãi mân mê bộ đồ da bó sát từ cổ đến gót chân. Cô mặc bộ đồ từ bàn chân, kéo lên bắp chân rồi đùi, chỗ nào nhăn cô làm phẳng lại. Cô kéo bộ quần áo qua mông, qua bụng rồi ngực, rồi luồn tay vào ống tay áo. Cô khéo léo đưa tay ra sau lưng, nhẹ nhàng kéo khóa bộ đồ đến sau gáy. Ngắm mình trước gương, cô thấy hình ảnh cô gái trẻ mặc kín trong bộ đồ da đen bóng bẩy dưới ánh sáng, mái tóc xõa ngang vai. Mỗi khi cô chuyển động, cảm giác bộ áo lại bó chặc vào người khiến cô rùng mình. Bộ quần áo làm nổi bật mọi đường cong của cơ thể cô. Bản thân bộ quần áo gần như một sự trói buộc, nó dính chặt từng cm da thịt cô. Melisa luôn mua bộ đồ với kích thước nhỏ hơn cơ thể để cô cảm nhận sự bó sát nhất, chặt nhất có thể.
Sau khi tạo dáng, chiêm ngưỡng mình trong gương khoảng 5 phút, cô bắt đầu chuẩn bị các thứ cần thiến cho trò chơi. Cô kiểm tra danh sách các thứ, đặt lên giường để bắt đầu: một vài sợi dây thừng cotton, một cuộn băng dính, một quả bóng cao su nhét miệng rộng 5cm, vài bộ còng tay kim loại bóng loáng, và chùm chìa khóa.
Ngồi lên giường, Melisa lấy sợi dây đầu tiên, quấn chặt quanh cổ chân nhiều vòng, buộc 2 vòng ở giữa rồi thắt nút chặt. Rồi cô trói đầu gối và đùi cô tương tự, dù cô có giãy dụa, vặn vẹo thế nào chân cô cũng không thể thoát ra. Cô lấy sợi dây nữa, buộc chặt ngang bụng rồi vòng từ rốn qua sau lưng, sợi này chạm vào bộ phận ấy của cô, khi cô giãy dụa sợi sẽ càng vào sâu bộ phận đó. Cô lấy còng tay thép mắc qua sợi dây đó phía sau lưng. Cô dùng sợi dây nữa buộc từ vai qua ngực, buộc mấy vòng làm bộ ngực bị siết lại, nâng lên. Trước khi cho tay vào còng, cô nhét quả bóng cao su vào miệng sau hàm răng rồi thắt dây lại sau gáy. Trò chơi bớt vui nếu không bịt miệng, hạn chế âm thanh. Quả bóng cao su choáng hết miệng cô, cô không thể ngậm miệng hay nhả quả bóng ra được. Để chắc chắn, cô dùng băng dính quấn quanh quả bóng nhiều vòng, rồi quấn băng dính từ hàm đến đỉnh đầu, để miệng cô không thể chuyển động. Đầu cô chỉ hở phần mũi lên đến trán. Cô thử hét lên nhưng chỉ phát ra âm thanh hmm rất nhỏ.
Cô nằm sấp xuống giường, đưa 2 tay vào còng. Cờ lích, cờ lích, chiếc còng đã khóa tay cô lại ở phía sau, giờ cô đã bị mắc kẹt. Quay đầu sang trái cô có thể thấy chìa khóa còng tay. Cô không cần nó trong vòng 1-2 giờ tới, nhưng phải đảm bảo nó luôn ở đó.
Cô bắt đầu giãy giụa, lăn trái lăn phải, bộ đồ bó sát vào cơ thể, sợi giữa háng càng siết sâu vào trong. Qua bộ quần áo cô vẫn cảm nhận được những sợi dây đang siết vào cơ thế cô. Cô hét lên, rên lên.
Cô thư giãn, ngủ thiếp đi.
Bỗng có tiếng chuông cửa làm Melisa tỉnh giấc. Cô nhìn đồng hồ đã 3h chiều, như vậy đã hơn 1h từ lúc cô bắt đầu trò chơi. Cô đoán người mở cửa có thể là nhân viên bảo hiểm, hoặc kinh doanh gì đó đến chào hàng. Như vậy sau 2 lần bấm chuông không thấy ai mở cửa họ sẽ đi. Nhưng không, Melisa nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, và tiếng cánh cửa căn hộ mở ra. Ai có thể vào căn hộ của cô?
"Chào Melisa, là tớ Lousia đây. Cậu có ở nhà không?"
Lousia! Quá đột ngột. Lousia là bạn của Melisa mà cô đã đưa chìa căn hộ cho Lousia mấy ngày trước để cô đến và cho cá vàng ăn. Cô đã quên lấy lại chìa khóa và giờ Lousia đang ở đây. Melisa nhanh chóng tỉnh ngủ, lăn qua bên với lấy chìa khóa còng.
"Melisa? Cậu có sao không?" Giọng nói đã gần hơn, ngày bên ngoài cửa phòng ngủ. Melisa giật mình làm rơi chìa khóa xuống nền. Cô hy vọng Lousia không để ý mà sẽ kiểm tra phòng khác. Chắc chắn cô đấy không vào phòng ngủ, phải không?
Câu hỏi sớm có câu trả lời, mặc dù kết quả không như Melisa mong muốn. Cửa phòng mở ra, Lousia đứng ở trước cửa, cô kinh hoàng, mở to mắt, miếng há hốc trong ánh mắt hoài nghi nhìn thấy Melisa. Rồi cô lao về phía giường với sự lo lắng nghiêm trọng trên khuôn mặt.
"Melisa! Chuyện gì đã xảy ra? Ai đã trói bạn thế này?"
Melisa cảm thấy mặt nóng lên vì xấu hổ. Khi Lousia ngồi xuống giường cạnh Melisa đang bị trói, cô nhìn toàn bộ hiện trường và cô thay đổi nét mặt, cô mỉm cười vì đã biết chuyện gì.
"Cậu tự trói mình à?"
Melisa không thể nói dối, cô lúng túng gật đầu.
"Vậy đây là những gì cậu làm cuối tuần phải không?"
Đó là sự thật, Melisa thường tự trói mình vào ngày cuối tuần.
"Cậu biết đó. Tớ đến để trả cậu chìa khóa nhà. Tớ chỉ việc để chìa khóa ở ngoài và gọi điện cho cậu mà cậu không nghe máy nên tớ phải vào kiểm tra xem cậu có ổn không? Bây giờ tớ thấy cậu rất ổn và đang tận hưởng niềm vui nhỉ."
Melisa nhìn Lousia, cô thấy nụ cười tinh nghịch trên khuôn mặt Lousia. Melisa nhận thấy có điều không lành. Tại sao Lousia không cới trói cho mình. Melisa nói nhưng chỉ phát ra mội chuỗi âm thanh vô nghĩa. Lousia có thể không nghe được nhưng ít ra phải hiểu yêu cẩu của Melisa, cởi trói cho cô chứ. Lousia vươn tay, vuốt ve mặt, ngực, mông, chân tay của Melisa, bất ngờ kéo mạnh phần dây qua háng làm nó đâm sâu vào bộ phận sinh dục khiến Melisa hét toáng lên nhưng chỉ ra âm thanh bé nhỏ, bất lực.
Lousia bắt đầu giải thích: "Rõ ràng cậu đang thích như này nên tớ nghĩ không nên cởi trói cho bạn. Tớ xin lỗi vì xen ngang trò chơi của cậu. Để bù lại, tớ sẽ trói cậu chặt hơn."
"Tớ thấy cậu tự trói khá tốt nhưng vẫn có chỗ chưa được, để tớ trói lại giúp cậu."
Lousia lấy sợi dây quanh người bạn đang bất lực. Melisa nhận thấy tình trạng không ổn, cô cố gắng lăn người tìm chìa khóa còng tay. Nhưng nỗ lực của cô không có kết quả, Lousia nắm lấy tay cô, đè cô xuống, Lousia nhặt chùm khóa rồi cho vào túi quần sau.
"Cậu không cần tới chìa khóa đâu."
Lousia nắm 2 cánh tay đang vùng vẫy nạn nhân, ép chặt vào nhau rồi buộc chặt 2 khuỷu tay lại bằng nhiều vòng dây. Melisa nhận thấy 2 khuỷu tay chạm vào nhau, một cảm giác bất lực. Vẫn chưa xong, Lousia lấy thêm sợi dây, buộc phần mắt cá chân với chiếc còng tay khiến tay Melisa chạm tới chân.Với kiểu trói này, Melisa không thể thoát ra được, không thể di chuyển, thậm chí xoay người cũng khó.
Khi trói xong, Lousia lại chộp sợi dây qua háng mà Melisa tự buộc, Lousia kéo sợi dây một cách tinh nghịch khiến Melisa rít lên. Miệng Melisa chảy đầy nước, trào qua cả lớp băng dính.
"Tớ đã thêm sự thú vị cho trò tự trói. Cậu cứ chơi vài giờ nữa nhé."
Lousia bị trói thật đáng thương, kiểu trói lợn này làm cô phải cong người, cơ chân, cơ tay cũng bị căng theo, toàn thân bị bộ quần áo cùng dây siết chặt lại. Cô chưa từng bị trói chặt như này, cô vùng vẫy để tìm sự thoát ra. Cô thực sự bị hành hạ. Lousia đi quanh giường theo dõi, Melisa dùng đôi mắt để cầu xin Lousia.
"Đừng nhìn tớ với đôi mắt thảm hải như vậy. Cậu đã tự trói mình và bây giờ vẫn bị trói. Cậu nên cảm ơn tớ vì tớ đã giúp cậu được trói như này mà cậu không thể tự trói như vậy được."
"Tớ có việc phải đi ngay, nhưng tớ sẽ quay lại. Hẹn gặp cậu sau."
Lousia đóng cửa phòng ngủ, khóa lại cửa căn hộ rồi đi.
Melisa cố gắng vùng vẫy nhưng cô không thể gì chuyển được chút nào. Còng tay, kiểu trói lợn, khuỷu tay và chân liền nhau, buộc phải di chuyển cùng nhau. Cô chỉ có thể nắm sấp hoặc cố gắng nắm nghiêng 1 bên. Còng tay thì không thể tháo, cô dùng ngón tay để tháo các mối nối ở chân nhưng không thể vì Lousia thắt quá chặt. Đây là lần bị trói chặt nhất mà cô phải chịu. Cô không thể điều khiển được bản thân, không thay đổi được hoàn cảnh. Bất lực cô bắt đầu khóc và mong chờ Lousia quay lại giải thoát cho cô.
Có tinh thần dịch, cơ mà nội dung văn phong chưa ổn.
Trả lờiXóa